Câu chuyện ý nghĩa
Vài năm trước, tôi tham dự một hội nghị về đầu tư và tài chính ở Mỹ. Một trong những diễn giả là Bill Gates. Trong phần Hỏi & Đáp, tôi đã đặt một câu hỏi khiến cả hội trường bật cười:
Liệu ông, người giàu nhất thế giới, có chấp nhận việc con gái mình kết hôn với một người đàn ông nghèo hoặc bình thường không?
Câu trả lời của ông đã thay đổi cách tôi nhìn nhận mọi thứ. Bill Gates trả lời:
Trước hết, hãy hiểu rằng sự giàu có không chỉ là việc có một tài khoản ngân hàng đầy tiền.
Giàu có trước hết là khả năng tạo ra sự thịnh vượng.
Ví dụ: Một người trúng xổ số hoặc thắng cược. Dù anh ta có 100 triệu, anh ta không phải là một người giàu có. Anh ta chỉ là một người nghèo với rất nhiều tiền. Đó là lý do tại sao 90% triệu phú xổ số trở lại nghèo khó sau 5 năm.
Cũng có những người giàu mà không có tiền. Ví dụ, hầu hết các doanh nhân.
Họ đã bước trên con đường dẫn đến sự giàu có, dù chưa có tiền, bởi họ đang phát triển trí tuệ tài chính – và đó mới là sự giàu có thực sự.
Sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo:
Để nói đơn giản: Người giàu có thể sống chết để làm giàu, còn người nghèo sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả phạm pháp, để có tiền.
Nếu bạn thấy một người trẻ quyết tâm học hỏi, trau dồi kiến thức, không ngừng cải thiện bản thân, hãy biết rằng đó là một người giàu có.
Nếu bạn thấy một người trẻ chỉ trích nhà nước, cho rằng người giàu là những kẻ lừa đảo, và luôn đổ lỗi cho người khác, hãy biết rằng đó là một người nghèo.
Người giàu tin rằng họ chỉ cần thông tin và kiến thức để thành công. Người nghèo lại nghĩ rằng họ cần người khác cho tiền để bắt đầu.
Kết luận:
Khi tôi nói con gái tôi không thể kết hôn với một người nghèo, tôi không nói về tiền bạc. Tôi nói về khả năng tạo ra sự giàu có của người đàn ông đó.
Xin lỗi nếu điều này khó nghe, nhưng hầu hết tội phạm đều là những người nghèo. Khi đứng trước tiền bạc, họ mất lý trí, và đó là lý do họ phạm tội.
Một ngày nọ, một nhân viên bảo vệ ngân hàng tìm thấy một túi đầy tiền. Anh ấy đã mang túi đó giao lại cho quản lý ngân hàng.
Mọi người gọi anh là kẻ ngốc, nhưng thực tế anh ấy chỉ là một người giàu chưa có tiền.
1 năm sau, ngân hàng mời anh ấy làm lễ tân. 3 năm sau, anh ấy trở thành quản lý khách hàng. 10 năm sau, anh ấy điều hành khu vực chi nhánh của ngân hàng đó, quản lý hàng trăm nhân viên và nhận tiền thưởng hàng năm vượt xa số tiền anh ấy có thể đánh cắp.
Sự giàu có trước hết là một trạng thái tâm trí, bạn của tôi.
Trong 1 giờ học vật lý, thầy giáo bồng hỏi cả lớp: "Tại sao trong ô tô lại cần có phanh xe?"
Câu hỏi dường như quá đơn giản, 1 học sinh đã xung phong trả lời:
"Thưa thầy, là để dừng xe"
"Theo em là để giảm và kiểm soát tốc độ của xe" - 1 học sinh khác có ý kiến.
"Để tránh va chạm ạ" - 1 học sinh nữa đứng lên trả lời.
Sau đó, đa số các học sinh cũng đều có những câu trả lời tương tự. Thấy vậy, thầy giáo mỉm cười và nói ra đáp án của mình:
"Tôi đánh giá cao tất cả các câu trả lời của các em, tuy nhiên, tôi lại có góc nhìn của riêng mình. Theo tôi, phanh xe trong ô tô là để giúp nó chạy nhanh hơn".
Nghe thấy vậy, các học sinh đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu thầy giáo đang nói gì. Lúc này, thầy giáo mới từ tốn giải thích:
"Thế này nhé, giả sử chiếc ô tô chúng ta đang đi không có phanh, thì các em sẽ dám lái nó với tốc độ tối đa là bao nhiêu? Chắc chắn là vì không có phanh nên các em sẽ không dám đi nhanh đúng không? Chính vì thế, chiếc phanh đã cho chúng ta dũng khí để lái nhanh hơn".
Tất cả các học sinh đều im lặng. Đây là điều các em chưa từng nghĩ tới.
Thầy giáo tiếp tục:
"Tương tự như vậy, trong cuộc sống này cũng có rất nhiều chiếc phanh cho chúng ta. Chúng chính là những khó khăn, thử thách kìm hãm chúng ta vào 1 lúc nào đó.
Thế nhưng, sao ta không nhìn khác đi? Sao không cho rằng chúng cũng chính là động lực để ta tiến nhanh về phía trước? Để giúp chúng ta an toàn và tránh được những nguy hiểm, rủi ro? Giống như chiếc phanh vậy. Đôi khi, để đi được nhanh hơn, chúng ta cần phải dừng lại hoặc lùi về phía sau. Chúng ta nên biết ơn những chiếc phanh như vậy".
Năm 1892 tại Đại học Stanford, một sinh viên 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả học phí. Anh là một trẻ mồ côi, không biết phải xoay sở thế nào để kiếm tiền, anh nảy ra một ý tưởng sáng suốt.
Anh và một người bạn quyết định tổ chức một buổi hòa nhạc trên khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học của họ. Họ liên hệ với nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Ignacy J. Paderewski.
Quản lý của ông yêu cầu một khoản thù lao đảm bảo là $2000 cho buổi biểu diễn. Một thỏa thuận đã được đưa ra và hai chàng trai bắt đầu làm việc để buổi hòa nhạc thành công.
Ngày trọng đại đã đến. Nhưng thật không may, họ không bán đủ vé. Tổng số tiền thu được chỉ là $1600. Thất vọng, họ đến gặp Paderewski và giải thích hoàn cảnh của mình. Họ đưa cho ông toàn bộ số tiền $1600, cùng với một tấm séc cho số tiền còn lại là $400. Họ hứa sẽ thanh toán séc trong thời gian sớm nhất có thể.
“Không,” Paderewski nói. “Điều này không thể chấp nhận được.”
Ông xé tấm séc, trả lại $1600 và nói với hai chàng trai: “Đây là $1600. Hãy trừ đi bất kỳ chi phí nào bạn đã phải chi. Giữ lại số tiền bạn cần cho học phí. Và chỉ đưa lại cho tôi số tiền còn lại.”
Hai chàng trai ngạc nhiên và cảm ơn ông rối rít. Đó là một hành động nhỏ của lòng tốt. Nhưng nó rõ ràng đánh dấu Paderewski là một con người vĩ đại.
Tại sao ông lại giúp hai người mà ông không hề quen biết? Chúng ta đều gặp những tình huống như thế này trong cuộc sống. Và hầu hết chúng ta chỉ nghĩ “Nếu tôi giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với tôi?”
Những người thực sự vĩ đại nghĩ rằng, “Nếu tôi không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với họ?” Họ không làm điều đó để mong đợi điều gì đáp lại. Họ làm điều đó vì họ cảm thấy đó là điều đúng đắn nên làm.
Paderewski sau này trở thành Thủ tướng của Ba Lan. Ông là một nhà lãnh đạo vĩ đại, nhưng thật không may khi Chiến tranh Thế giới bắt đầu, Ba Lan bị tàn phá. Có hơn 1,5 triệu người đang chết đói ở đất nước ông và không có tiền để nuôi họ.
Paderewski không biết phải xoay sở thế nào. Ông liên hệ với cơ quan cứu trợ và lương thực Hoa Kỳ để cầu cứu. Ông nghe nói có một người tên là Herbert Hoover - người sau này trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng vận chuyển hàng tấn ngũ cốc để nuôi dân Ba Lan đang chết đói. Thảm họa được ngăn chặn. Paderewski cảm thấy nhẹ nhõm. Ông quyết định sang gặp Hoover để đích thân cảm ơn ông.
Khi Paderewski bắt đầu cảm ơn Hoover vì cử chỉ cao quý của mình, Hoover nhanh chóng ngắt lời và nói: “Ông không cần phải cảm ơn tôi, Thủ tướng. Có thể ông không nhớ điều này, nhưng nhiều năm trước, ông đã giúp hai sinh viên trẻ vượt qua đại học. Tôi là một trong số họ.”
Một người phụ nữ ngập ngừng bước vào một quán phở và nhỏ nhẹ hỏi chị chủ quán
- Chị ơi, ở đây 1 bát phở bao nhiêu tiền?
Chủ quán trả lời: 30 ngàn chị à!
Sau khi lục trong túi ra đếm thì chỉ còn vỏn vẹn 15 ngàn, người phụ nữ buồn rầu ngại ngùng nói: Tôi chỉ còn có 15 ngàn, chị bán cho tôi bát phở không có thịt được không ạ?
- Không chị ơi, em không bán bát phở 15 ngàn.
Ngay lúc đó có người đàn ông đang ngồi ăn trong quán nghe vậy đến nói:
- Chị cứ bán bát phở đầy đủ cho chị ấy đi, tôi sẽ thanh toán.
Người phụ nữ cám ơn ông khách, rồi bưng bát phở đặt trước mặt cậu con trai, cậu con trai nhìn bát phở, vừa nếm một miếng thì càu nhàu với mẹ:
- Bát phở nhạt nhẽo thế này mà mẹ cũng mua, thôi con không ăn đâu!
Nói xong cậu vứt đôi đũa rồi bỏ chạy ra ngoài ngồi. Người khách nọ thấy vậy liền đi ra gặp cậu rồi nói:
- Cậu có còn là con người nữa không, mẹ cậu vất vả, thậm chí không đủ tiền mua bát phở cho cậu, vậy mà cậu đối xử với bà ấy như vậy là sao?
Cậu con trai cúi đầu nghẹn ngào nói
- Dạ, em thương mẹ em lắm, mẹ em vất vả nuôi em khôn lớn, ăn học đàng hoàng, bao nhiêu khổ cực mẹ em gánh hết, thậm chí ngày hôm nay mừng em tốt nghiệp đại học, mẹ cũng dốc hết tiền để mua phở cho em, nên em phải làm như vậy để mẹ em được ăn bát phở ấy, anh ạ!
Người đàn ông nghe vậy liền nở một nụ cười:
- Anh xin lỗi đã trách lầm em, đây anh có ít tiền, tuy không nhiều nhưng đủ hai mẹ con em ăn một bữa thật ngon mừng ngày em tốt nghiệp đại học, và ngày mai, nếu chưa có chỗ nào nhận việc thì đến công ty của anh làm việc, đây là danh thiếp của anh.
Cậu nghe xong cúi đầu cám ơn người đàn ông nọ, rồi vào quán ngồi dựa vào người mẹ mà nước mắt 2 mẹ con không ngừng rơi.
Trong giờ trả bài tập làm văn, cả lớp luôn sôi động vì thầy giáo sẽ chọn ra bài văn điểm cao và bài văn điểm thấp nhất để đọc cho cả lớp nghe.
Bài cao điểm luôn được cả lớp nghe say sưa và vỗ tay tán thưởng. còn bài văn bị điểm thấp lại bị những trận cười.
Cả lớp luôn hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi đi nhiều rồi mà bài bài mình còn chưa thấy đâu. Và hôm nay, như thường lệ. Thầy mở xấp bài ra làm. Cả lớp nhấp nhỏm.
Đầu đề bài văn là: "Hãy kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất của em"
Thầy nói, lớp có bốn mươi ban, thì chắc chắn sẽ có 40 kỉ niệm khác nhau. Mỗi khi bị Thầy chê là đơn điệu, cả lớp chúng tôi thường chống chế: "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp nhau được."
Khác với mọi khi, Thầy đưa bài cho lớp trưởng phát và chỉ giữ lại một bài. Cả lớp, đứa nào cũng nhón chân nghểnh cổ cho cao để cố nhìn cho ra cái tên của ai và được mấy điểm, nhưng không thấy được.
Người giỏi văn nhất lớp là Kim Chi, nhưng dự đoán nhanh chóng tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình.
Cả lớp cùng suy nghĩ:"Thế là Thầy giữ bài văn dở nhất rồi" và thế là cả lớp chuyển ánh mắt về phía Cường kèm theo tiếng cười khúc khích.
Cường hay viết những câu văn kiểu như: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa..."
Nhưng Cường cũng đã nhận được bài của mình. Cả lớp bắt đầu nhao lên: Vậy bài của ai? làm sao biết trước được bài sẽ đọc là của ai?
Trời mà biết được. Môn văn có khi bài trước mới được 6 điểm kèm lời phê: "Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn", thì bài sau có thể nhận ngay điểm 4 với lời phê: "Quá lan man, dông dài". Điểm 7 môn văn của Thầy là một ước mơ xa xỉ ngay cả với Kim Chi cũng nói vậy.
Chúng tôi hồi hộp nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ một mình Dũng là chưa có bài. Không hẹn, cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả của bài văn còn lại trên tay của Thầy.
Tất nhiên, để tránh cái nhìn của cả lớp. Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng cả lớp có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của cậu ta đỏ ửng.
Dũng là học sinh trường Huyện mới chuyển đến lớp tôi khoảng 2 tháng, không có gì nổi trội. Nơi Dũng, cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả.Vậy mà điểm 8, đúng vậy điểm 8 chúng tôi nhìn rõ số 8 đỏ cho trong ô điểm.
Khi Thầy giáo đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi Thầy xúc động. Giọng Thầy trầm trầm
"Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của Ba em.”
Nhà em nghèo lắm, nhưng Ba, Má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố,ngoài việc phải làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học hành của em, Ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ Ba má viết cái gì cả. Hồi ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê, hay viết đơn từ gì đó là em viết.
Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:
Các em, Thầy sẽ viết lại nguyên văn bức thư của Ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc:
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay Thầy.
"Con iu thươn ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cả nhà nhớ con nhìu lấm cố hoch nge con chừn nào mùa màn song ba má xé ra thăm con"
Lá thư vẻn vẹn có 45 chữ. Khi Thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt Thầy cũng hoe đỏ.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc, lần đầu cầm bút viết thư cho con.
Đằng sau sự an vui và thành công của một ai đó, có thể là ẩn giấu của những sự hi sinh thầm lặng thiêng liêng và thiết thực nhất có thể chính là sự im lặng cao cả của Ba Mẹ. Có thể Ba Mẹ của bạn không hoàn hảo như bao nhiêu người khác, nhưng họ luôn yêu thương con mình theo cách hoàn hảo nhất.
Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
- Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
- Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
- Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
- Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm!
- Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả.
- Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác.
- Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ).
Bây giờ thầy hỏi một câu khác.
- Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
- (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
- Vì sao thế ?
- Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
- Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt.
Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình.
Các em hiểu chưa?
Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
- Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
- Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
- Đúng ạ !
- Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
- Không ạ
- Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè.
Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
- Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
- Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả.
Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
- Chính là Cinderella ạ.
- Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella không biết tự thương yêu chính mình.
Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được.
Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
- Phải biết yêu chính mình ạ !
- Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình.
+ Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội.
+ Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội.
+ Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có.
Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
- Đúng ạ, đúng ạ !
- Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
- Học sinh (im lặng một lát): Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
- Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ.
Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả.
Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem!
Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Chuyện kể tại một ngôi làng nọ. Hai vợ chồng chịu khó làm ăn.
Cái nghèo vẫn cứ quẩn quanh. Anh chồng thương vợ nên đành đi xa.
Hòng tìm kiếm một cơ hội tốt. Chỉ mong sao có thật nhiều tiền.
“Chuyến này đi vắng triền miên. Thủy chung nàng nhé, vợ hiền của ta!”
“Xin chàng hãy tin và vững bước. Thiếp là người biết trước biết sau.
Thủy chung – hai chữ làm đầu, Gừng cay muối mặn, bao lâu vẫn chờ!”
Hơn nửa tháng ăn bờ ngủ bụi. Cuối cùng chàng cũng tới được nơi.
Gặp ngay ông chủ tuyệt vời. Một công việc tốt, mọi người đoái thương.
“Ông chủ hãy giữ lương tôi lại. Quản giùm tôi, chớ ngại ngần chi!”.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Tóc xanh giờ đã sương ghi trắng đầu.
Đã đến lúc nói câu tạm biệt. Lòng tự nhiên da diết, bồi hồi.
“Xin ông gửi lại cho tôi. Tiền lương hai chục năm trời, thưa ông!”.
“Anh như một chú ong cần mẫn. Nên số tiền lớn lắm rồi đây!
Nhưng tôi có một ý này. Hãy suy nghĩ kỹ, hai ngày hồi âm.
Một là cứ tiền anh, anh lấy. Hai, dùng tiền đổi mấy lời khuyên”.
Anh chàng cân nhắc hai đêm, Cuối cùng xin nhận lời khuyên đem về.
Ông chủ mới hả hê cười lớn. “Chỉ ba lời khiêm tốn vậy thôi:
Đừng chọn lối tắt trong đời, có ngày mất mạng như chơi, chớ đùa!
Đừng chết bởi tò mò quá đáng, tính hiếu kỳ là bạn rủi ro.
Cuối cùng, xin nhớ kỹ cho, trong cơn nóng giận, hãy lo giữ mình!
Biết kìm chế và bình tĩnh nhất. Kẻo có khi dằn vặt cả đời!
Ba lời khuyên chỉ thế thôi. Còn đây, ba túi tôi thời tặng anh.
Hai túi này để ăn lúc đói. Túi cuối cùng ăn với vợ nghe!”
Cảm ơn ông chủ ra về, Vẩn vơ nghĩ tới câu thề năm xưa.
Bỗng gặp người đàn bà lạ mặt. Chỉ cho đường đi tắt gần hơn.
Nhưng rồi chợt nhớ lời khuyên. Vẫn đi đường cũ, tránh liền bẫy giăng.
Trời sụp tối, thấy căn nhà trống. Chàng bước vào, đóng cổng cài then.
Nửa đêm nghe có tiếng gầm, Nhớ lời ông chủ, âm thầm nằm im.
Nên thoát sự truy tìm của hổ. Nửa tháng trời gian khổ cũng qua.
Giữa đêm về đến ngôi nhà. Nhòm qua khe cửa, chàng đà thất kinh.
Vợ đang ôm nhân tình nằm ngủ. Cơn hận thù, giận dữ trào dâng.
Chẳng ghen cũng thể đàn ông. Định xông vào giết kẻ không ra gì.
Đúng lúc ấy chàng thì sực nhớ. Tới lời khuyên ông chủ hôm nào.
Dằn lòng đợi sáng hôm sau. Gặp kẻ phản bội nói câu tuyệt tình
“Chàng vừa nói linh tinh gì thế, Sao nỡ đành nghĩ tệ về em?
Xin chàng nhìn kỹ mà xem. Con chúng ta đấy, tròm trèm đôi mươi!”
Chàng hiểu chuyện, hai người khóc mãi. Đói bụng rồi, mở gói thức ăn.
Mới hay trong đó tiền, vàng. Lương thưởng hậu hĩnh của chàng bao năm...
Chuyện khép lại, lời răn còn đó.
Sống thiện tâm, nguy khó phải lùi.
Mới hay chữ Nhẫn trên đời
Là phương thuốc quý mà Trời ban cho.
Nhịn một chút, gió to cũng lặng
Lùi một phân, biển đặng bình yên
Tránh xa bao nỗi ưu phiền
Mở ra hạnh phúc, ấm êm đời đời...
Ngày xưa, xưa lắm rồi, có một nhà thông thái đi qua sông lớn trên một chiếc đò được lái bởi người đàn ông, trên đường đi nhà thông thái nói rất nhiều chuyện về thiên văn học, toán học, lịch sử và triết học.
Nhà thông thái hỏi người lái đò rằng: – Ông có biết gì về triết học không?
Người lái đò đáp rằng: – Tôi không được học và chỉ quanh năm lái đò trên sông kiếm ăn nên không biết gì về triết học.
Nhà thông thái: – Thế thì ông mất một phần ba đời người rồi.
Nhà thông thái lại hỏi tiếp: – Ông có biết gì về toán học không?
Cũng như câu trả lời trên, người lái đò nói rằng tôi không biết.
Nhà thông thái: – Vậy là ông mất nửa đời người rồi.
Đến đây người lái đò mới hỏi nhà thông thái rằng: – Ông có biết bơi không?
Nhà thông thái đáp rằng: – Tôi biết rất nhiều, từ đông tây kim cổ, thiên văn, địa lý, kiến thức tôi rất nhiều nhưng tôi không biết bơi.
Người lái đò ôn tồn trả lời: – Vậy là ông sắp mất cả cuộc đời rồi vì giông bão sắp đến và tôi chỉ có thể bơi để tự cứu mình mà thôi!.
Bài học: đừng bao giờ nghĩ mình là giỏi, tôn trọng sự khác biệt
Trong cuộc sống này, đừng bao giờ nghĩ là mình giỏi, cũng chớ bao giờ nghĩ mình là uyên bác. Vì bất cứ ai cũng có điểm yếu điểm mạnh của riêng mình, hãy biết tôn trọng sự khác biệt ấy.
Ngày nọ, có một cậu bé chạy nhanh về nhà sau khi tan trường. Cậu đến bên mẹ, tay cầm một bao thơ và nói: Mẹ ơi! Thầy giáo đưa cho con và dặn là chỉ có mẹ mới đọc được.
Mẹ ơi. Mẹ đọc cho con nghe, thầy đã viết gì vậy? Bà mẹ mở lá thư ra, nhìn qua một lượt, tay run run, mắt rưng rưng hai giọt lệ rồi đọc to cho con nghe cùng.
“Bà mến, con trai bà là một thiên tài. Trường học này quá nhỏ bé và không có giáo viên nào thật giỏi để dạy học và đào tạo cho cháu. Xin hãy để cháu tự học ở nhà. Cảm ơn thật nhiều.”
Đọc cho con nghe xong. Bà mẹ bật khóc nức nở. Sau đó, mẹ đã nuôi và dạy dỗ cho con trai đến khi bà bệnh và qua đời. Cậu bé đó chính là Thomas Edison.
Rất nhiều năm sau, khi mẹ mất.Thomas Edison trở thành một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất của thế giới và cả thế kỷ. Một hôm, nhân lúc rảnh rỗi công việc nghiên cứu, ông ngồi xem lại những đồ vật trong gia đình lúc còn ấu thơ. Đột nhiên ông nhìn thấy bao thư mẹ để trong hộc tủ bàn của thầy giáo lúc xưa gởi cho mẹ.
Ông bèn mở ra xem: “Con Bà bị chậm phát triển trí tuệ. Chúng tôi không thể dạy và để cháu học ở trường được nữa. Cháu bị đuổi học kể từ ngày hôm nay.” Xem xong, Edison lặng người và bật khóc nức nở như một đứa trẻ một hồi lâu.
Sau đó, ông viết vào nhật ký: “Thomas Edison là một đứa trẻ đần độn, nghịch ngợm. Rất may mắn có một người Mẹ nhân từ, có tấm lòng thương con thật bao la và là một anh hùng nên nó đã trở thành thiên tài của thế kỷ.”
Người mẹ năm xưa đã làm đúng...!
Một lời động viên đúng lúc có thể thay đổi số phận một con người.
Một lần Đức Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ nước Lỗ sang nước Tề. Trong những người học trò xuất sắc, có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò ưu tú nhất của Khổng Tử. Trên đường đi, gặp đúng thời gian dân chúng đói kém, mất mùa, thầy trò trải qua vô vàn khó khăn, gian khổ. Khi sang đến đất Tề, thầy trò Khổng Tử được bà lão già biếu một ít gạo mới để nấu cơm. Đức Khổng Tử phân công Tử Lộ cùng các môn sinh vào rừng kiếm rau; việc thổi cơm giao cho Nhan Hồi - một đệ tử được thầy hết mực tin tưởng.
Khi đang đọc sách ở nhà trên, Đức Khổng Tử bỗng nghe một tiếng “cộp” từ bếp vọng lên. Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống, ông thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm rồi cho vào tay và nắm lại thành nắm. Nhan Hồi đậy vung lại, nhìn trước ngó sau rồi lén đưa nắm cơm lên miệng.
Thấy vậy, Khổng Tử cảm thấy thất vọng vô cùng, ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Trò yêu của ta lẽ nào lại ăn vụng thầy, vụng bạn thế sao? Còn đâu lễ nghĩa, đạo lý? Bao kỳ vọng đặt vào nó thế là đổ sông, đổ biển cả rồi!”
Khi các đệ tử đã về đông đủ và cơm canh đã chuẩn bị xong. Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Các con ơi! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, vẫn một dạ theo thầy, yêu thương đùm bọc nhau. Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương, cha mẹ. Cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ, tiên tổ các con bảo có nên chăng?
Ngoài Nhan Hồi ra, các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”
Tất cả học trò không rõ ý thầy muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”
Khổng Tử hỏi: “Tại sao?"
Nhan Hồi thưa: “Dạ, khi mở vung ra để ghế cơm, chẳng may một cơn gió thổi vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi. Nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, nếu vứt đi thì anh em sẽ phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và các anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và các anh em. Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!”
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử giật mình than rằng: “Trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Suýt chút nữa Khổng Tử này đã trở thành kẻ hồ đồ!”
Một người đàn ông khốn khổ bước từng bước mệt nhọc trên con đường núi gập ghềnh, ông muốn đến Bạch Vân am thỉnh giáo Thiền sư Vô Uý. Đến nơi, ông trông thấy những vầng mây trắng ung dung lờ lững trên thiên không. Thiền sư Vô Uý đã ngồi đó đợi ông tự bao giờ.
Người đàn ông chắp tay kính hỏi Thiền sư:
– Bạch Thiền sư, con không hiểu vì cớ gì mà cả đời luôn bị người ta bắt nạt, khiến con vô cùng khổ não. Con phải làm gì mới không bị ức hiếp nữa?
Thiền sư Vô Uý mỉm cười, nói:
– Ta cho phép con bắt nạt ta, con hãy bắt nạt ta đi.
Người đàn ông chau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
– Bạch Thiền sư, con sẽ lấy mọi tài sản mà ngài có.
Thiền sư cười đáp:
– Được thôi! Ta không có vàng bạc châu báu gì, trong tay nải kia chỉ có một tấm chăn phòng khi trời lạnh. Con lấy đi, ta có thể nhặt lá rừng về ủ ấm.
Người đàn ông suy nghĩ thêm giây lát rồi nói tiếp:
– Bạch Thiền sư, con sẽ mắng Ngài là đồ vô dụng, chỉ biết ăn không ngồi rồi, và con sẽ xuống núi nói với tất cả dân làng rằng Ngài vô cùng tham lam ích kỷ.
Thiền sư thản nhiên đáp:
– Con cứ tự nhiên. Vô Uý là pháp danh Sư phụ ban cho ta, không phải để ta giữ làm của riêng. Dù con và những người khác chửi mắng Thiền sư Vô Uý, điều đó cũng chẳng liên quan gì tới ta cả.
Người đàn ông không bỏ cuộc, nói:
– Vậy con sẽ đi tìm cha mẹ anh em thân bằng quyến thuộc của Ngài, làm cho họ phải khốn đốn khổ sở. Con không tin rằng khi ấy Ngài có thể thản nhiên như bây giờ được nữa!
Thiền sư lặng lẽ nhìn vào khoảng không bao la, nơi chỉ có những áng mây lờ lững cuối chân trời, từ tốn đáp:
– Ta biết ơn cha mẹ ta vì đã cho ta thân người. Ta biết ơn thân bằng quyến thuộc ta vì đã yêu thương che chở ta thuở ấu thơ. Con hãy nhìn những áng mây kia, dù hiện tại chúng đang vấn vít bên nhau, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua, chúng sẽ phải chia lìa. Gia đình của ta cũng như vậy. Dẫu chúng ta có yêu thương nhau đến mấy, mỗi một người đều có vận mệnh của riêng mình. Không ai có thể quyết định đường đời cho ai. Trần gian này chỉ là quán trọ trên con đường đằng đẵng của sinh mệnh, duy chỉ có tu luyện mới giúp ta thoát khỏi bể khổ luân hồi, trở về ngôi nhà chân thực của chính ta.
Người đàn ông nghe đến đây bỗng bừng tỉnh ngộ. Ông dập đầu vái lạy Thiền sư:
– Bạch Thầy! Con đã hiểu. Ngài không mê đắm tiền bạc, nên dẫu con có lấy hết của cải của Ngài đi, Ngài vẫn vui cười. Ngài không chấp trước vào danh tiếng, thể diện, nên dẫu con có mạ lị Ngài, Ngài vẫn điềm nhiên. Ngài hiểu rõ lẽ vô thường, không bị tình cảm dẫn dắt, nên luôn được tĩnh tại vô uý. Chính là tại con có quá nhiều dục vọng, nên mới tự mình chuốc lấy khổ tâm. Người không thể bị bắt nạt trên đời này, chính là người lương thiện!
Có hai người đang tranh cãi nhau rất kịch liệt. Một người nói: 4 x 4 = 16. Một người nói: 4 x 4 = 17
Cả hai không ai chịu nhịn ai, cứ cãi qua cãi lại mà chẳng bất phân thắng bại nên bèn lôi nhau lên quan huyện phân giải.
Nghe xong câu chuyện, quan huyện phán:
- Người nói 4 x 4 = 17 được thả cho về nhà!
- Còn thằng nói 4 x 4 = 16 ở lại, và lôi ra ngoài đánh 50 hèo cho bớt ngu đi!
Người nói 4 x 4 = 17 hí hửng đi về nhà, còn người kia sau khi bị đánh 50 hèo xong vẫn ấm ức liền vào hỏi quan huyện:
- Tại sao con nói đúng mà quan vẫn cứ đánh con?
Quan huyện nói:
- Cái tội của mày rất lớn con à, đó là vì mày biết 4 x 4 = 16 là đúng mà vẫn đi cãi nhau với một thằng ngu. Đã biết nó ngu mà lại tốn thời gian vì một đứa ngu, cố chấp như mày nên bị đánh là phải. Còn thằng ngu kia ta thả nó về xã hội để xã hội dạy cho nó thấy là nó ngu như thế nào, còn mày có nói đến thế nào đi chăng nữa nó vẫn không khôn ra được đâu.
Bài học: "Phải biết cuối đầu trước đứa ngu thì mới là quân tử, biết nó ngu mà cãi tay đôi với nó thì khác nào hai đứa ngu cãi nhau." - Tư Mã Ý
Ngày xưa có một ông lão sống ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giáp với nước Hồ (tái ông). Ông có nuôi một con ngựa. Một hôm, ngựa của ông bỏ chạy sang địa phận nước Hồ, mọi người xung quanh đều đến chia buồn với ông, nhưng ông lại bảo:
- Biết đâu lại có chuyện tốt đến.
Không lâu sau con ngựa của ông trở về và còn dẫn theo một con ngựa cao lớn, mạnh mẽ của nước Hồ. Mọi người đến chúc mừng ông, nhưng ông lại nói:
- Có lẽ nó sẽ dẫn đến tai họa cũng nên.
Quả nhiên, con trai ông lão vốn rất thích cưỡi ngựa nên đã cưỡi con ngựa to khỏe nước Hồ,cuối cùng bị ngã gãy xương và bị que chân. Lúc này hàng xóm lại rối rít đến thăm nom, nhưng ông lại nói rằng:
- Biết đâu nhờ họa mà lại được phúc.
Một năm sau, quân Hồ tràn sang gây chiến tranh và những người trẻ tuổi trong vùng hầu như đều chết trận. Thế nhưng con trai ông lão vì què chân nên được miễn đi lính và cuối cùng may mắn thoát chết.
Trong cuộc đời này, điều gì mang đến may mắn, điều gì mang đến bất hạnh, chúng ta đều không lường trước được. Vậy nên, nếu những chuyện gì đã thuộc về quá khứ và không thể thay đổi được, bạn hãy chấp nhận chúng. Hãy nói với bản thân “Được rồi, chuyện đó cũng hay xảy ra mà”! - Bạn nhận được gì từ những bất hạnh, trắc trở đã trải qua trong quá khứ? - Tương lai, nếu bạn phải đối mặt với khó khăn, trắc trở, bạn sẽ nói gì với chính mình? Và phúc hay họa đều là khó có thể lường trước được, nếu nó xảy ra thì chúng ta hãy chấp nhận và đối mặt với nó.
Một chú tiểu đi cùng với sư thầy của mình. Họ đến bên dòng sông nước chảy xiết. Một phụ nữ trẻ đẹp đang bước tới lui trên bờ sông, trông cô rất buồn.
“Có chuyện gì thế?”, sư thầy hỏi.
“Tôi lo lắng quá. Cha tôi đang ốm nặng, tôi cần băng qua sông để đến thăm cha nhưng cây cầu gãy rồi. Thầy có biết cây cầu tiếp theo nằm ở đâu không?”, cô gái đáp.
“Ồ, cách đây cả dặm cơ, nhưng đừng lo. Tôi có thể đưa cô qua sông”, sư thầy trả lời.
Cô gái cảm kích, chấp nhận sự giúp đỡ, và sư thầy cõng cô đi qua bờ sông bên kia, đặt cô xuống rồi chào từ biệt.
Chú tiểu rất bất bình trước chuyện vừa diễn ra. Chú biết nhà sư không được phép đụng chạm nữ giới, nên chú nổi giận vì sư thầy đã vi phạm giới luật. Chú cứ ấm ức giày vò vì chuyện này suốt đường đi. Cuối cùng, không chịu nổi nữa chú đành nói toạc ra với sư thầy.
Khi sư thầy nghe xong lý do khiến chú tiểu bực bội thì bật cười lớn. Thầy nói “Ta đã đặt người phụ nữ xuống khi sang đến bờ sông bên kia rồi, thế mà con vẫn còn cõng cô ấy à?”
Ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một nàng công chúa rất xinh đẹp đã đến tuổi lấy chồng. Một hôm, vua cha ra lệnh thông báo cho toàn bộ thần dân trong nước biết nhà vua sẽ kén chọn phò mã dũng cảm, can đảm cho công chúa. Mọi người đều hồi hộp mong chờ đến ngày thi.
Và ngày thi đã đến, từ tờ mờ sáng mọi người đã đứng chật hết bên một bờ sông và bờ bên kia là vua, hoàng hậu và cận thần đứng chờ. Thể lệ cuộc thi là dười sông có rất nhiều cá sấu, nếu ai có thể bơi từ bờ sông bên này qua bờ sông bên kia nhanh nhất sẽ là người thắng cuộc. Giờ thi bắt đầu, nhà vua ra lệnh phất cờ cho mọi người bắt đầu bơi qua nhưng thật ngạc nhiên vì thấy ai cũng đùn đẩy nhau, không ai dám nhảy xuống sông cả.
Mặt trời dần dần lên cao, dưới sông là những miệng cá sấu há ra trông thật dữ tợn, đã đến giờ tị (9h-11h sáng) rồi mà không thấy ai dám nhảy xuống cả, nhà vua rất thất vọng vì trong thần dân của mình không ai là người can đảm cả.
Rồi bỗng nhiên nhà vua thấy có một người nhảy ùm xuống sông, bơi thật nhanh dưới nước, phía sau là những con cá sấu há miệng rất to đuổi theo. Khi người đó bơi đến bờ, mọi người xúm lại kéo chàng trai lên.
Mừng rỡ vì đã kén chọn được người tài cho đất nước, nhà vua tiến đến bắt tay nói: “Khanh rất xứng đáng là phò mã của ta, ta sẽ nhanh chóng tổ chức đám cưới cho khanh và công chúa”.
Thế nhưng chàng trai đáp: ”Tâu bệ hạ, thần rất cảm ơn tấm lòng của bệ hạ, tuy nhiên xin để cho hạ thần quay về bờ sông bên kia đã, vì hạ thần tức lắm.”
“Tại sao lại bực tức vậy” nhà vua hỏi?
“Vì vừa nãy, lúc hạ thần đang cúi xuống bờ sông để đếm xem con cá sấu đang há miệng ra như vậy có bao nhiêu cái răng, thì không biết thằng nào ở phía sau đã đạp vào đít hạ thần, đẩy hạ thần xuống sông, thần phải qua bên kia tìm lại thằng đó để xử cho nó một trận”. Chàng trai đáp.
Bài học: Có những lúc muốn giúp đỡ ai đó, phải đóng vai ác một chút, đạp cho nó 1 cái.
Nhà điêu khắc đại tài Michelangelo vừa hoàn tất một bức tượng.
Nhà vua đến xem gật gù nói: “Ta thấy bức tượng này rất đẹp nhưng chưa hoàn hảo. Nên sửa vài chi tiết chỗ này, chỗ này... !”
Michelangelo liền sai các phụ tá bắc thang trèo lên bức tượng, cầm búa đục gõ leng keng. Nhưng ông dặn tuyệt đối không đục đẽo gì thêm vào bức tượng, không cần sửa gì cả, bức tượng đã hoàn tất rồi.
Sau một hồi, các phụ tá leo xuống. Nhà vua tiến lại gần ngắm nghía bức tượng và nói: "Thấy chưa Michel, bây giờ thì nó đã là một tác phẩm tuyệt mỹ."
Nhà vua đi khỏi, Michel nói với các phụ tá: "Bức tượng đã hoàn hảo, cái chúng ta vừa làm chỉ là thỏa mãn cái ẩn ức của nhà vua thôi"....
Tóm lại: "Đừng cãi với người ngu khi họ đang nắm quyền!"
Một người ăn màγ đến trước một trang viên, gặρ nữ chủ nhân để ăn xin.
Người ăn màγ nàγ rất tội nghiệρ, cάnh taγ bị cụt, taγ áo trống trải đung đưa, người nào trông thấγ cũng đều khẳng khái bố thí cho.
Tuγ nhiên, vị chủ nhân nàγ lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn màγ:
- Ngươi giúρ ta chuγển đống gạch nàγ ra nhà sau đi.
Người ăn màγ giận dữ nói:
-Tôi chỉ có một taγ, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không muốn cho thì thôi vậγ, cần chi ρhải trêu ghẹo người khác?
Vị chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống Ьắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ dùng một taγ để chuγển, sau đó bà nói:
- Ngươi thấγ đấγ, không ρhải chỉ dùng hai taγ mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậγ tại sao lại không làm chứ?
Người ăn màγ lặng người đi, hắn ta nhìn vị nữ chủ nhân với ánh mắt kỳ dị, trái cổ nhô nhọn giống như một quả trám chuγển động lên xuống 2 lượt.
Cuối cùng, hắn cúi người xuống, dùng cάпh taγ còn lại Ьắt đầu chuγển gạch. Một lần chỉ có thể chuγển đi hai viên gạch. Hắn chuγển như thế đúng hai tiếng đồng hồ thì hết đống gạch.
Mệt, hắn thở như bò kéo xe, trên mặt dính đầγ bụi, mấγ chòm tóc rối bị mồ hôi ướt dính xéo trên góc trán. Nữ chủ nhân đưa cho người ăn màγ một cái khăn lông trắng như tuγết. Người ăn màγ đón lấγ lau mặt và cổ một lượt rất kỹ; chiếc khăn lông trắng đã biến thành chiếc khăn lông đen.
Người ρhụ nữ lại đưa cho hắn 20 đô-la, người ăn màγ cảm kích nói:
- Cảm ơn bà.
- Ngươi không cần cảm ơn ta, đâγ là tiền công ngươi kiếm được dựa vào sức lực của mình.
Người ăn màγ nói:
- Tôi sẽ không quên bà, để cho tôi giữ làm kỷ niệm vậγ.
Nói xong, hắn cúi người chào thật thấρ và sau đó lên đường.
Qua nhiều ngàγ sau lại có một người ăn màγ khác đến trang viên nàγ. Người ρhụ nữ đó lại dẫn người ăn màγ vào nhà sau, chỉ đống gạch, và nói:
- Chuγển đống gạch nàγ ra trước nhà, ta sẽ trả cho ngươi hai mươi đô-la.
Người ăn màγ với hai taγ còn nguγên vẹn nàγ bỏ đi, không biết là do không thèm 20 đô-la haγ do điều gì khác. Người con của người ρhụ nữ không hiểu, liền hỏi mẹ:
- Lần trước mẹ kêu ăn màγ chuγển đống gạch nàγ từ trước nhà ra sau nhà. Lần nàγ mẹ lại kêu ăn màγ chuγển gạch từ sau nhà ra trước nhà. Rốt cuộc mẹ muốn đống gạch ở sau nhà haγ là ở trước nhà?.
Người mẹ nói với con rằng:
- Gạch đặt trước nhà haγ sau nhà đều như nhau, nhưng chuγển haγ không chuγển, đối với người ăn màγ mà nói, thì lại không giống nhau.
Sau nàγ cũng có mấγ người ăn màγ đến xin ăn, đống gạch đó được chuγển đi mấγ lượt.
Vài năm sau, có một người rất chỉnh tề đến trang viện nàγ. Ông ta mặc veston, mang giàγ da, trông chững chạc hiên ngang như những người thành công với sự tự tin và tự trọng, chỉ có điều là người nàγ chỉ có một cάпh taγ trái. Ông ta cúi người xuống, nói với vị nữ chủ nhân naγ đã có ρhần già đi:
- Nếu không có bà, tôi vẫn chỉ là một kẻ ăn màγ. Thế nhưng bâγ giờ tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của một công tγ.
Người ρhụ nữ đã không còn nhớ ra ông là ai, bà hờ hững nói:
- Đấγ là do chính bản thân ông làm ra mà thôi.
Người Chủ tịch Hội đồng Quản trị một taγ mời người ρhụ nữ cùng cả nhà bà dọn đến thành ρhố để sống những ngàγ thoải mái.
Người ρhụ nữ nói:
- Chúng tôi không thể nhận sự chăm sóc của ông được.
- Tại sao?
- Bởi vì cả nhà chúng tôi ai cũng có hai taγ.
Người chủ tịch tuγ đau lòng nhưng vẫn kiên trì:
- Thưa bà, bà giúρ tôi hiểu được thế nào là Nhân, thế nào là Cách. Căn nhà đó là tiền công mà bà đã dạγ cho tôi.
Người ρhụ nữ nói:
- Vậγ thì ông đem căn nhà ấγ tặng cho người nào không còn cάпh taγ nào cả!
Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố cực khó. Thời hạn trả lời là một năm, nếu không giải được câu đố thì Arthur sẽ phải chết.
Câu đố là: Người phụ nữ thật sự muốn gì?
Câu đố này có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian cũng bó tay, nên với Arthur quả là một thử thách quá lớn, nhưng như vậy vẫn có cơ hội sống hơn là bị giết, Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.
Khi trở về Anh Quốc, Ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các gái mại dâm, các vị Cha xứ đến cả các quan toà, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Cuối cùng mọi người khuyên vua là nên đến hỏi mụ phù thuỷ già, có lẽ chỉ còn mụ ta mới có thể giải được câu đố hóc búa này.
Những ngày cuối năm cũng đã tới gần, Arthur đành đến hỏi ý kiến mụ phù thuỷ (thuở xưa phù thuỷ bị kỳ thị). Mụ ta đồng ý trả lời nhưng với điều kiện: để mụ cưới Garwain - Hiệp sĩ dũng cảm của Hội Bàn Tròn, người bạn thân nhất của nhà vua.
Arthur thất kinh. Mụ ta vừa xấu vừa bẩn thỉu, Ngài chưa từng thấy ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.
Khi biết chuyện, Garwain nói với Arthur rằng sự hy sinh này của chàng làm sao có thể so được với huyết thống Hoàng Gia, sự tồn tại của Hội Bàn Tròn và Vương Quốc Anh. Chàng Hiệp sĩ chấp nhận cuộc hôn nhân và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.
Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình".
Ngay lập tức, ai cũng nhận ra mụ ta vừa giải được một chân lý. Quả thật Vua nước láng giềng rất hài lòng và cho Arthur khỏi án tử hình.
Nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng Hiệp sĩ. Tưởng chừng không gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng Hiệp sĩ Garwain vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ dùng bàn tay bẩn thỉu nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Mọi người hết sức kinh hãi.
Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào phòng hoa chúc. Nhưng, trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái đẹp tuyệt trần đang nằm đợi chàng.
Cô từ tốn giải thích, là vì chàng rất tốt với cô dưới hình dạng một mụ phù thuỷ, nên để thưởng cho chàng, cô sẽ biến thành người vợ xinh đẹp hiền hoà suốt 12 tiếng/ ngày.
Vấn đề là chàng phải lựa chọn vào ban ngày hay là ban đêm. Garwain bắt đầu cân nhắc: "Ban ngày nếu nàng xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng vào ban đêm làm sao mà ta chịu nổi? Ngược lại, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên thiên thần".
Garwain cuối cùng đáp rằng: "Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu lúc nào cũng được".
Câu trả lời tất nhiên làm cho phù thuỷ hài lòng và nàng cười nói rằng sẽ hóa thân thành người vợ xinh đẹp suốt đời bên chàng. Đó là phần thưởng cho đàn ông biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.
Cuối đời, Hiệp sĩ Garwain của chúng ta thường dặn dò con cháu: "Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, quan trọng đối xử sao để vợ trở thành một thiên thần hay thành mụ phù thủy".
Bài học:
Bạn muốn biến vợ thành phù thuỷ hay biến phù thuỷ thành vợ? Thái độ và cách đối xử của bạn với vợ bạn sẽ tạo ra sản phẩm như bạn mong muốn!
Vào một đêm giá lạnh, thấy ông lão nghèo khổ ngoài trời, người tỷ phú nọ lo lắng:
- Không cảm thấy ngoài trời lạnh lắm hay sao mà ông chẳng có áo ấm gì cả ?
Ông già trả lời:
- Không có áo ấm nhưng tôi đã quen với cái lạnh rồi.
Người tỷ phú nói:
- Hãy chờ đợi ! Tôi sẽ về nhà & đem đến một áo ấm cho ông.
Ông già hết sức mừng rỡ:
- Tôi sẽ chờ đợi ông.
Thế nhưng, khi về nhà, do bận rộn nhiều việc quá, nên người tỷ phú nọ quên hẳn ông già đang đợi mình trong đêm giá rét.
Sáng hôm sau, chợt nhớ lại, vị tỷ phú vội vã tìm đến nhưng ông lão đã chết cóng tự bao giờ.
Ông lão để lại lá thư, trong đó ông viết: “Khi không có áo ấm, tôi có sức mạnh tinh thần để chống lại cái lạnh, nhưng khi ông hứa giúp, tôi bám víu vào những gì ông hứa và chính điều đó đã giết chết ý chí & sức mạnh tinh thần của tôi.”
Bài học:
Đừng hứa hẹn với ai cái gì hết nếu bạn cảm thấy khó thực hiện, có thể nó không quan trọng với bạn nhưng rất quan trọng đối với người khác. Khi thất hứa, bạn đã đẩy người ta vào khó khăn, thậm chí có thể đưa họ vào chỗ chết. Đó chính là tội ác!!!
Có một cậu bé bị cụt bàn tay trái đến xin học với một vị võ sư nổi tiếng. Đây là một điều khó khăn đối với một người bị khiếm khuyết nhưng vị võ sư vẫn nhận.
Trong suốt thời gian học võ, người thầy chỉ dạy cho cậu học trò chỉ một thế võ duy nhất mà không chỉ dạy thêm gì khác. Cậu học trò cũng lấy làm lạ nhưng không dám hỏi thầy của mình.
Một thời gian sau, hai thầy trò tham gia một cuộc thi tỉ thí võ công. Người học trò gặp một đối thủ rất giỏi võ và bị thua nhiều đòn liên tiếp nhưng người thầy quyết không cho dừng trận đấu.
Đến một khoảnh khắc, tận dụng sơ hở của đối phương, cậu học trò tung chiêu võ duy nhất mà cậu đã rèn luyện thuần thục trước đó. Và tất nhiên, đối thủ của cậu đã bị hạ đo ván. Cậu chiến thắng trận đấu.
Trên đường về, cậu mới dám hỏi vị thầy của mình những thắc mắc bấy lâu nay. Vị thầy trả lời:
''Thứ nhất, đó là thế võ khó nhất và con đã được trui rèn cả trăm nghìn lần. Thứ hai, chỉ có một cách để phá thế võ đó là đối phương phải nắm được bàn tay trái của con – nhưng con lại không có bàn tay trái."
Bài học:
Đôi khi trong cuộc sống, có những khó khăn và khiếm khuyết làm ta chùn bước. Nhưng trong những nghịch cảnh, đó lại là cơ hội cho ta thấy được những khiếm khuyết lại là lợi thế ở mỗi người. Hãy vững tin vào bản thân và kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, bạn chắc chắn sẽ thành công. Vì không ai sinh ra đã là hoàn hảo.
Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giày rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình.
Vào hôm Giáng Sinh, cậu bé nhìn thấy trong một cửa hàng giày có bày bán những đôi giày rất đẹp nên đã bước vào cửa hàng và nói với ông chủ rằng:
“Hôm nay là Giáng Sinh, cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế để Ngài cho cháu đôi giày này có được không ạ?”
Ông chủ nhìn xuống chân của cậu bé và hiểu ngay vấn đề, ông ấy cầm lấy đôi giày rồi nói:
“Được thôi cháu bé, bây giờ ta sẽ nói với Thượng Đế”. Sau đó ông ấy cầm đôi giày và đi vào bên trong.
Một lúc sau, ông chủ đi ra, nhưng trên tay chỉ cầm có mỗi một chiếc giày rồi đưa cho cậu bé và nói:
“Cháu bé, Thượng Đế nói rằng Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi, cháu phải tự nghĩ cách kiếm tiền để mua chiếc còn lại.”
Cậu bé hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền thì mới mua được chiếc giày còn lại?”
Ông chủ nói: “2 đô la.”
Cậu bé lại nói: “Được rồi ạ, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nhưng chú nhất định phải giữ cho cháu chiếc giày còn lại nhé.”
Ông chủ cười nói: “Cháu cứ yên tâm.”
Sau khi về nhà và tiết kiệm được 2 đô la bằng cách nhặt ve chai, cậu bé vui vẻ chạy đến cửa hàng để trả tiền. Ông chủ đã khen ngợi cậu bé và đưa cho cậu chiếc giày còn lại. Kể từ đó, cậu bé đã có một đôi giày mới rất đẹp.
Khi lớn lên, cậu bé đã từng làm nhiều nghề như nhân viên cứu hộ, bình luận viên, phát thanh viên rồi bước vào giới nghệ thuật và trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Vào năm 1980, cậu bé ấy đã trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ, cũng chính là Tổng thống Ronald Reagan.
Trong nhiệm kỳ tổng thống của mình, có một lần ông Ronald Reagan được phóng viên hỏi về việc có ảnh hưởng lớn nhất đối với sự trưởng thành của ông là gì, ông đã kể về câu chuyện “Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giày” khi ông còn nhỏ.
Ông Reagan cho biết: “Sau này tôi mới biết được giá gốc của đôi giày đó là 38 đô la, một nửa giá cũng đến 19 đô la nhưng ông chủ cửa hàng chỉ lấy của tôi 2 đô la để dạy cho tôi một điều rằng,
"Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, Ngài chỉ cho bạn một phần mà thôi, bạn phải tự mình nỗ lực để lấy phần còn lại.”